Đam Mỹ, Đồ Đệ Đã Hắc Hóa

Đồ Đệ Đã Hắc Hoá – Chương 38


Xin chào! Mấy thím ăn tết vui không? Nhà mị kiêng nhiều thứ cho nên qua rằm mới dám đăng.

Tặng cả nhà 2 chương liền nè! :*

___________

Chương 38: Nhiệm vụ thất bại

Huyết Hải lão tổ nhanh chóng lui về phía sau, cảnh giác nhìn Thẩm Nguyệt Trạch, đây là lần đầu tiên lão vô cùng trịnh trọng đối mặt Thẩm Nguyệt Trạch.

Trong miệng phát ra một trận cười quái dị, Huyết Hải lão tổ gắt hao nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt Trạch nói: “Không hổ là phong chủ đứng đầu bảy phong của Thất Tinh Thánh Địa, ta quả là đã xem nhẹ ngươi…”

Nói còn chưa dứt lời, Huyết Hải lão tổ chân phải đột nhiên hướng mặt đất giẫm mạnh, cả người nháy mắt hóa thành mũi tên rời cung, ngay khi vọt tới trước mắt Thẩm Nguyệt Trạch đột nhiên vươn ra năm ngón tay mang theo móng vuốt sắc bén.

Năm ngón tay kia đã hoàn toàn thoát ly hình dạng bàn tay nhân loại, bao trùm một tầng vảy đen, móng vuốt sắc bén trên đầu ngón tay dài như đao kiếm, trên móng vuốt bao trùm một màu xanh thẫm khiến người bất an.

Eo Thẩm Nguyệt Trạch đột nhiên cong về phía sau, “Hàn Sương kiếm” trong tay tạo ra vết cắt tầm nửa vòng tròn giữa không trung, chém về phía tay phải Huyết Hải lão tổ, nhưng mà Huyết Hải lão tổ đã sớm có phòng bị, một chưởng đánh về phía ngực Thẩm Nguyệt Trạch.

Móng vuốt trên tay lão cũng phải dài hơn mười phân, nếu như bị nó cào trúng, Thẩm Nguyệt Trạch không chút nghi ngờ ngay cả trái tim cũng bị nó moi ra.

Tay phải như tia chớp vươn ra, nghênh đón tay trái của Huyết Hải lão tổ, trong bàn tay ẩn chứa linh khí cường đại, khoảnh khắc sắp chạm phải móng vuốt sắc bén của Huyết Hải lão tổ, năng lượng to lớn đột ngột bùng nổ, từng đợt khí lãng mắt thường có thể thấy được nháy mắt phá hủy đám nhà tranh phía trước.

(khí lãng: không khí ào ạt như sóng biển)

“Phanh!”

Âm thanh vừa dứt, bụi mù dần tản đi, Thẩm Nguyệt Trạch xuất hiện trên cành đại thụ phía bên trái ngôi nhà, thân hình phong lưu tuấn nhã, tóc tai bị khí lãng thổi tán loạn không hề ảnh hưởng đến hình tượng của y, ngược lại tăng thêm một tia lười biếng.

Hàn Sương kiếm nắm trong tay, dưới chân cây cối cành lá mắt thường có thể thấy được kết một tầng bạch sương.

Đới Tinh Lâu ôm ngực nửa nằm trên mặt đất, hai mắt thủy chung gắt gao đặt ở thân ảnh kia, đã sớm nghe nói qua sư phụ năm đó dựa vào “đóng băng ba vạn dặm” một chiêu miểu sát mà cạnh tranh với người khác để ngồi lên ngôi vị Diêu Quang phong phong chủ, nhưng khiến Đới Tinh Lâu tiếc nuối chính là chưa bao giờ thấy sư phụ dùng Hàn Sương kiếm, chưa bao giờ dùng đóng băng ba vạn dặm.

Về phần nguyên nhân ư, Đới Tinh Lâu đương nhiên đoán không ra, chính là vì Thẩm Nguyệt Trạch y lười, đóng băng ba vạn dặm cần rất nhiều linh khí, chung quy đây cũng là một chiêu thức cực bá, lúc trước Thẩm Nguyệt Trạch chỉ dùng một lần liền thiếu chút nữa đi gặp Diêm vương. Huống hồ linh khí vừa xuất ra là phải lập tức hấp thu một lượng như vậy trở về, không hấp thu liền khó chịu tựa như chưa ăn cơm no.

Tuy rằng như vậy có thể sử dụng chiêu thức càng thêm thuần thục, khiến công lực nhanh chóng tăng lên, nhưng đối với người tùy thời chuẩn bị rời khỏi thế giới này như Thẩm Nguyệt Trạch mà nói, căn bản không chút lợi lộc! Còn không bằng cứ thành thành thật thật ngồi ở Thất Tinh Thánh Địa, dù sao Thất Tinh Thánh Địa cũng đủ lớn.

Nhận ra bản thân không thể chiếm thế thượng phong, Huyết Hải lão tổ lập tức xoay người, không chút suy nghĩ bỏ chạy.

Thẩm Nguyệt Trạch xách theo Hàn Sương kiếm không nhanh không chậm truy đuổi phía sau Huyết Hải lão tổ, cũng không có ý liều lĩnh chém giết.

Huyết Hải lão tổ nhìn thoáng qua thấy Thẩm Nguyệt Trạch vẫn còn cách xa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhảy vào biển lớn, giữa biển mênh mông vô bờ muốn tìm một người không khác gì mò kim đáy bể.

Nhưng mà Huyết Hải lão tổ đã mắc một sai lầm trí mạng, lão quên chuyện Thẩm Nguyệt Trạch có một chiêu thức chiêu bài mang tên “đóng băng ba vạn dặm”.

Thẩm Nguyệt Trạch không chút hoang mang truy kích đến bờ biển, lăng không đứng trên mặt biển, đem linh khí trong cơ thể dồn toàn bộ vào Hàn Sương kiếm, chém ra một kiếm chân chính từ lúc y xuyên việt đến giờ.

“Đóng băng ba vạn dặm…”

Theo lời y phát ra, mắt biển xanh thẳm nháy mắt kết một tầng băng kiên cố, lấy tốc độ khủng bố nhanh chóng lan ra xung quanh.

Huyết Hải lão tổ vốn đang tranh thủ đào tẩu, đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một trận hàn ý trắng xoá thấu xương quen thuộc, phát ra âm thanh “rắc rắc” khủng bố, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiến về phía Huyết Hải lão tổ.

Huyết Hải lão tổ bị doạ phát khiếp, lập tức phá tan tầng băng cứng rắn dưới chân.

Thẩm Nguyệt Trạch đã sớm chờ ở bên trên, lập tức nhảy xuống, Hàn Sương kiếm khí thế lẫm liệt chém về phía thủ cấp của Huyết Hải lão tổ.

Huyết Hải lão tổ suy cho cùng cũng là người có thể trốn thoát khỏi tay Đới Tinh Lâu đến hai lần, Thẩm Nguyệt Trạch trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào chế phục lão.

Hàn ý xâm nhập cốt tủy, khiến Huyết Hải lão tổ phát hiện động tác của lão đã bắt đầu trì hoãn, đến tốc độ lưu thông máu trong cơ thể tựa hồ chậm hẳn đi.

Còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ chết tại đây! Lão lập tức lui về phía sau, hai mắt nhìn Thẩm Nguyệt Trạch cơ hồ biến thành răng nanh sắc nhọn cắn xé y.

“Rất tốt! Không hổ là sư đồ, thế nhưng đều có thể đem bổn tọa bức đến tình cảnh này!”

Huyết Hải lão tổ lui về phía sau vài bước, trong mắt chớp động tia sáng cay nghiệt, lập tức cắn nát đầu lưỡi chính mình, phun ra  một ngụm máu đỏ tươi yêu dị.

Máu tươi sau khi bị phun ra lập tức hóa thành từng mảng Huyết Vụ, Thẩm Nguyệt Trạch cảnh giác nhìn huyết vụ đang khuếch tán nhanh chóng, nâng Hàn Sương kiếm một kiếm đâm về phía Huyết Vụ.

Phàm là nơi Hàn Sương kiếm đi qua, Huyết Vụ lập tức biến thành từng mảnh băng tinh rơi xuống đất, thứ Tu La trận từng giết chết bao nhiêu tu sĩ, cứ như vậy dễ dàng bị Thẩm Nguyệt Trạch phá giải!

Đóng băng ba vạn dặm quả thực trời sinh là khắc tinh của Huyết Hải lão tổ, nếu không phải lúc trước tu vi của y quá thấp, làm sao có thể rơi vào tình cảnh dùng thân thể tự bạo để ngăn trở lão?

Có qua có lại, ngay khi Thẩm Nguyệt Trạch công lực đột nhiên tăng tiến, cảnh giới của Huyết Hải lão tổ thụt lùi rất nhiều, đóng băng ba vạn dặm lại vừa lúc khắc chế lão, bại  trong tay Thẩm Nguyệt Trạch cũng không quá oan uổng cho lão.

Từng mảng tuyết đỏ như máu dưới chân phát ra tiếng vang, Thẩm Nguyệt Trạch tay xách Hàn Sương kiếm từng bước lại gần Huyết Hải lão tổ sắp bị đóng băng, nâng thanh kiếm toả ra hàn khí chỉ vào cổ Huyết Hải lão tổ, tay phải Thẩm Nguyệt Trạch có chút phát run.

Suy cho cùng y chưa bao giờ chân chính giết một người!

Bỗng nhiên, một trận khí tức âm lãnh khủng bố như sóng biển ập tới, Thẩm Nguyệt Trạch lập tức xoay người, Cửu Cực Ma Đao nhanh chóng vượt qua Thẩm Nguyệt Trạch, đột ngột đâm sâu vào ngực Huyết Hải Lão tổ trước ánh mắt chứa ý đồ chạy trốn đầy hoảng sợ của lão.

“A a a…”

Huyết Hải lão tổ thần sắc dữ tợn thê lương kêu thảm, từng luồng hắc khí từ trên người Huyết Hải lão tổ bay đến chảy vào Cửu Cực Ma Đao, máu tươi màu đỏ sậm từ trên người Huyết Hải lão tổ, cũng chảy dọc theo hướng hoa văn trên ma đao.

Ma đao như là một con mãnh thú cực kỳ tham ăn, ngay lúc con mồi còn thở, liền khẩn cấp hút lấy.

Thẩm Nguyệt Trạch nhận thấy có chút không thích hợp, xoay người nhìn đến sắc mặt tái nhợt Đới Tinh Lâu, trên mặt hắn cơ hồ đã không còn huyết sắc, gian nan tựa vào gốc cây thở phì phò.

Thẩm Nguyệt Trạch vội vàng đem Huyết Hải lão tổ gạt sang một bên, nhanh chóng đi đến trước mặt Đới Tinh Lâu, tay đỡ lấy hắn, trách cứ nói: “Bị thương còn thể hiện cái gì?”

Nhìn Thẩm Nguyệt Trạch cau mày dạy dỗ hắn, trong lòng Đới Tinh Lâu như có một dòng nước ấm chảy qua, có chút suy yếu nói: “Ta không muốn rời khỏi sư phụ.”

Thẩm Nguyệt Trạch trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, đang muốn mang Đới Tinh Lâu rời đi.

Âm thanh của con thỏ chết tiệt kia bỗng nhiên vang lên trong đầu y: “Kí chủ, nhiệm vụ thất bại, thỉnh tiếp thu trừng phạt: Hôn lưỡi nhân vật chính.”

Thẩm Nguyệt Trạch mạnh mở to hai mắt nhìn, hôn lưỡi con em mày!

Nhưng mà, thân thể y đã không còn chịu khống chế cúi lưng xuống!

Đới Tinh Lâu đang tựa vào gốc cây, nhìn Thẩm Nguyệt Trạch sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghi hoặc trong lòng còn chưa kịp dâng lên, đã thấy Thẩm Nguyệt Trạch đột nhiên ngẩng đầu lao về phía hắn.

Sau đó, khoang mũi liền truyền đến hơi thở mà hắn nhớ nhung gần mười năm, đôi môi mềm mại ghé sát vào hôn hắn, còn vô cùng vội vàng thăm dò trong miệng hắn.

Đầu óc trống rỗng, Đới Tinh Lâu liền như vậy ngốc ngốc đứng ở nơi đó, mở to hai mắt nhìn, cho đến khi trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, Đới Tinh Lâu mới rốt cuộc phản ứng lại, thuận thế mở miệng ngậm lấy lưỡi Thẩm Nguyệt Trạch.

Qua nửa ngày, đến khi Thẩm Nguyệt Trạch cảm giác được môi y dường như bị cắn nát, y mới có thể lấy lại được quyền khống chế thân thể, nhưng mà khiến y trợn mắt chính là nhìn thấy Đới Tinh Lâu trong mắt ẩn chứa hơi nước cùng bi thương.

Trong nháy mắt, trong lòng bùng lên hỏa khí ngút trời, không thể phát tiết ra ngoài.

Chậm rãi rời khỏi môi Đới Tinh Lâu bị “chính mình” cắn nát, Thẩm Nguyệt Trạch vội vàng xoay người nói: “Trở về.”

Tìm con thỏ đáng chết kia tính sổ!

Một đôi tay từ phía sau thò lên, Đới Tinh Lâu quàng chặt eo Thẩm Nguyệt Trạch, gắt gao ôm y thấp giọng nói: “Sư phụ, vĩnh viễn không được rời khỏi ta…”

Thẩm Nguyệt Trạch rất muốn trợn trắng mắt, nhưng vì không muốn kích thích thùng thuốc nổ chỉ mới dẫm nhẹ một điểm liền nổ, Thẩm Nguyệt Trạch đành phải kiên nhẫn nói: “Về sau ngươi cũng phải cưới vợ sinh con…”

Nhưng mà, y nói còn chưa nói xong Đới Tinh Lâu liền nổ, giọng điệu hung ác vang lên bên tai y: “Muốn cưới cũng là cưới sư phụ! Muốn sinh cũng là sư phụ sinh!”

Cưới con em ngươi! Sinh con em ngươi!

Y không thể cùng Đới Tinh Lâu tiếp tục đề tài này, nếu không phải xác định vững chắc sẽ không tan rã trong không vui, Thẩm Nguyệt Trạch hận không thể đem oắt con này nghiền nát!

Bỗng nhiên, cánh tay đang ôm eo y nhẹ buông, Đới Tinh Lâu trực tiếp từ trên lưng Thẩm Nguyệt Trạch rơi xuống, nhận thấy có chút không thích hợp Thẩm Nguyệt Trạch vội vàng khom lưng trở tay thăm dò hắn.

“Tinh Lâu?”

Thẩm Nguyệt Trạch cẩn thận đem Đới Tinh Lâu đặt trên đất bằng, tay vỗ vỗ hai má bóng loáng của hắn, ma khí cùng linh khí, tiên khí trời sinh tương khắc, y không dám đem linh khí tham nhập vào cơ thể Đới Tinh Lâu để thăm dò, sợ không cẩn thận một cái ngược lại tổn thương hắn.

Thẩm Nguyệt Trạch đành phải hướng Hệ Thống trong đầu xin giúp đỡ.

“Thỏ tử, hắn làm sao? Sao đột nhiên lại té xỉu?”

Âm thanh thỏ tử mềm mại ở trong đầu nhớ tới nói: “Lúc trước bị tâm ma phản phệ, hắn vẫn mạnh mẽ áp chế, lúc này áp chế không nổi.”

Tâm ma phản phệ? Thẩm Nguyệt Trạch nhăn mi, hỏi: “Ở trong nguyên tác, nhân vật chính tâm ma phản phệ không phải đại khai sát giới, khiến cả Tu Chân Giới máu chảy thành sông sao? vì sao hiện tại Đới Tinh Lâu lại té xỉu?”

Thỏ tử vẻ mặt khinh bỉ nói: “Đã nói với ngươi là hắn mạnh mẽ áp chế tâm ma xuống, dẫn đến việc bản thân hắn không chỉ thân thể thụ thương, đến linh hồn cũng bị tổn thương.”

“Vậy hiện tại hắn thụ thương có nghiêm trọng không? Làm thế nào mới có thể khiến hắn tỉnh lại đây?” Thẩm Nguyệt Trạch có chút sốt ruột hỏi.

Thỏ tử hai mắt tỏa sáng nói: “Đây là một cơ hội tốt a! Dù sao tạm thời không chết được, trước đừng để hắn tỉnh lại, chờ tìm được Trấn Ma thạch có trong Đạm Đài Cổ, ngươi có «Đại Nhật Như Lai tâm kinh», hai người gia tăng có thể nắng chắc năm phần khiến Đới Tinh Lâu bạch trở về, ngươi không phải đã tính toán như vậy sao?”

“Trấn Ma thạch ở đâu?” Thẩm Nguyệt Trạch nhìn Đới Tinh Lâu an tĩnh nằm trên mặt đất hỏi thỏ tử, cho dù đã mất đi ý thức, lông mày hắn vẫn sắc bén hơi hơi nhăn lại, xen lẫn yếu ớt chọc người đau lòng.

Trong không gian Hệ Thống, thỏ tử mở ra hai chân trước, vẻ mặt vô tội nói: “Ta cũng không phải bản đồ, Ở trong nguyên tác không phải có ghi lại sao? Trấn Ma thạch nằm bên trong Đạm Đài cấm địa.”

__________

5 bình luận về “Đồ Đệ Đã Hắc Hoá – Chương 38”

    1. Chết dở đúng rồi bạn ạ :))))) mình có cái tật edit từ trên xuống phân nửa, sau đó edit từ dưới lên nửa còn lại, đêm hôm mắt kèm nhèm thế là lướt lướt rồi an tâm. Sorry mấy bạn, mình sửa lại liền đây. =)))))))))))))))))

      Thích

Tâm sự mỏng ' '~